Ngày xưa, xưa lắm, ở một vùng đất
đồi kia, có một ông thầy dạy võ nổi tiếng về tài đánh kiếm. Vợ ông chết sớm,
ông thương vợ, không lấy ai nữa nên ông không có con. Ông đi xin năm người con
trai mồ côi ở trong vùng về làm con nuôi. Ngoài những giờ luyện võ, ông lại cho
năm người đi học chữ, vì ông muốn năm người cùng giỏi võ, giỏi văn.
Tuổi năm người con xấp xỉ ngang nhau. Năm ấy, họ chỉ
mới mười ba, mười bốn… Người nào học cũng khá và tài múa kiếm thì nổi tiếng
khắp vùng. Ai cũng dễ nhận được họ vì ông sắm cho năm người năm bộ quần áo màu
đỏ, để mặc ra đường. Thương bố nuôi nên năm người con rất biết nhường nhịn nhau
và yêu quý mọi người trong làng… Năm ấy trong nước có loạn. Giặc ngoài kéo vào.
Nhà cháy, người chết. Tiếng kêu khóc và lòng oán giận cứ lan dần, lớn dần. Đâu
cũng đồn tên tướng giặc có sức khỏe kỳ lạ. Chỉ cần đạp nhẹ một cái cũng làm bật
gốc được một thân cây to. Hắn lại sử dụng một cây thương dài và nặng, đâm chết
từng xâu người một cách dễ dàng. Mọi người còn đồn thêm rằng hắn sở dĩ khỏe như
vậy là vì hắn thích ăn thịt sống và đặc biệt hơn nữa là chỉ thích ăn toàn xôi
gấc chứ không thích ăn cơm, mỗi lần hắn ăn hàng chục cân thịt cùng với một nong
xôi gấc lớn. Người thầy dạy võ ở vùng đất đồi nọ định xin vua đi đánh giặc thì
ngã ra ốm. Tay chân ông bị co quắp cả lại. Cụ lang giỏi nhất vùng đến xem bệnh
và chỉ biết là ông uống phải thuốc độc. Ai cũng nghi tên tướng giặc đã ngầm cho
những kẻ chân tay của hắn đi tìm giết trước những người tài giỏi trong nước.
Người thầy dạy võ vừa uống thuốc, vừa ngày đêm ra sức tập luyện để tay chân
mình lại cử động được như xưa. Một buổi sáng, tên tướng giặc bất thình lình
phóng ngựa, dẫn quân lính của hắn kéo ập vào làng.
Hắn thấy ông thầy dạy võ đang lấy chân đạp vào một gốc
cây sung to. Cây sung lúc đầu bị rung khe khẽ, rồi mỗi lúc rung một mạnh hơn.
Sau đó, ông nhấc một cái cối đá to đưa lên, đưa xuống, vẻ còn mệt nhọc. Tên
tướng giặc cười phá lên rồi xuống ngựa giơ chân đạp nhẹ vào thân cây sung. Thế
là cây sung bị gãy ngang và ào ào đổ xuống. Hắn lại nhẹ nhàng đưa một tay tóm
lấy cái cối đá ném vứt đi, như ta ném một hòn gạch con và cho rơi ùm xuống cái
ao lớn gần đấy. Hắn gọi mấy tên quân đến trói chặt ông thầy dạy võ lại rồi bảo:
- Tao nghe mày muốn đi đánh tao phải không? Bây giờ
thì mạng mày nằm trong tay tao rồi! Muốn sống thì hãy giết một con bò tơ, lọc
năm mươi cân thịt ngon nhất, nấu một nong xôi gấc rồi mang đến chỗ ta đóng quân
ở trên ngọn đồi giữa làng. Phải đội trên đầu mà đi chứ không được gánh. Đi luôn
một mạch, không được dừng lại hay đặt xuống nghỉ. Đội thịt đến trước! Đội xôi
đến sau!
Nói xong hắn ra lệnh cởi trói cho ông. người thầy dạy
võ giận tím ruột, tím gan nhưng chẳng nói gì. Lúc ấy năm người con đang đi
vắng, họ phải đi học chữ xa làng và lại sắp đến mùa thi. Không ai dám rời cái
bút cái nghiên. Nhưng vừa nghe tin giặc kéo đến làng, họ lập tức đeo gươm vào
người mà xin thầy cho về. Về đến nhà, nghe bố kể chuyện lại, năm người con nổi
giận muốn chạy đi tìm tên tướng giặc hung ác để giết ngay. Người bố liền
khuyên:
- Không được! Lúc nào quân lính của hắn cũng vây
quanh, khó mà đến gần. Ngọn thương của hắn lại có thể đâm chết người từ rất xa.
Các con cứ bình tĩnh, ta đã có cách khử nó!
Người cha đi vay tiền mua một con bò tơ, mổ thịt rồi lọc
lấy năm mươi cân thịt ngon nhất để vào một cái nia to. Ông lại đi vay ba gánh
nếp trắng, đi xin ba chục quả gấc đỏ, nấu một chục nồi xôi thật dẻo. Ông đội
nia thịt bò tơ đến trước. Chân ông còn đau, năm mươi cân thịt đội trên đầu
không phải là nhẹ. Ông đội nia đi, mồ hôi vã ra đầy trán. Tên tướng giặc thấy
ông đội thịt đến, mồm cứ nuốt nước bọt ừng ực. Hết nuốt nước bọt ừng ực, hắn
lại khoái trá cười to. Còn người đội thịt thì bấm ruột chịu đựng và nghĩ thầm:
“Cho mày cứ cười rồi mày sẽ biết…” Tên tướng giặc cười nhận thịt xong quát to
lên và giục:
- Còn nong xôi nữa, mày về đội đến đây ngay!
Người thày dạy võ lại về đội nong xôi đến. Nong xôi to
và nặng hơn nia thịt nhiều. Nhưng xôi nấu ngon và nhìn đẹp quá. Ông đội nong
xôi đi đến đâu, ở đó cứ thơm lừng. Mới đi được nửa đường, mồ hôi ông đã vã ra
đầy mặt, đầy người. Đôi chân ông mỗi lúc một yếu, cứ run lẩy bẩy. Cái cổ cứ như
muốn gãy gập lại. ông vẫn bặm môi, cắn răng và bắt đầu leo lên đồi. Tuy mệt lử
nhưng đôi mắt ông sáng quắc và lòng ông rất vui. Ông tự nhủ: “Gắng lên! Chỉ cần
một lúc nữa, một lúc nữa…” Tên tướng giặc ngồi trên cao theo dõi, vừa hả dạ,
vừa lo lắng.
Hắn nghĩ: “Thằng này không bị thuốc độc của ta thì khó
mà trị được nó. Mà ngay bây giờ, hắn vẫn là một tay đáng sợ”. Cái nong xôi gấc
to lớn, thơm lừng vẫn lù lù tiến lên đồi. Mặt người đội xôi tái hẳn lại. Chỉ có
đôi mắt. Đôi mắt vẫn sáng quắc. Nong xôi có lúc lảo đảo, ngả nghiêng, nhưng
liền đó lại gượng lại, rồi nhích dần lên. Tên tướng giặc vội giật lấy thanh
gươm của tên lính hầu rồi đứng phắt dậy, phóng gươm đi. Đường gươm sáng rực lên
như một tia chớp, cắm vào bụng người thầy dạy võ làm ông chực gục xuống. Nhưng
ông đã gượng đứng thẳng lên và đưa tay rút lưỡi gươm ra, phóng lại vào ngực kẻ
thù. Tên giặc tránh được.
Bỗng từ trong nong xôi, năm người con nằm quây tròn
được xôi phủ kín, đã vung kiếm nhảy ra và như năm làn chớp đâm phập cả vào ngực
tên giặc ác. Tên tướng giặc không chống đỡ kịp, rú lên một tiếng rung cả ngọn
đồi rồi ngã vật xuống. Thấy tướng đã chết, bọn lính giặc hoảng quá, kéo nhau
chạy bán sống bán chết. Dẹp giặc xong, năm người con trai trở về ôm lấy xác
người bố nuôi khóc vật vã mấy ngày liền. Cả làng cùng năm người con lo chuyện
chôn cất rất chu đáo. Dân làng mỗi người một nắm đất đắp cho ngôi mộ ông thày
cao lên.
Thương bố nuôi, năm người con lại trồng quanh khu mộ
năm gốc cây con, một giống cây có lá đẹp như thêu và có nhiều bóng mát. Hàng
năm, đến ngày giỗ bố, họ lại đem áo đỏ ra mặc. Họ nhớ tiếc người thầy dạy võ đã
có công giết giặc cứu dân. Đến lúc năm người lần lượt chết đi thì năm cái cây
họ trồng quanh khu mộ người bố cũng lần lượt ra hoa màu đỏ thắm, đúng vào ngày
giỗ người thầy dạy võ. Hoa đỏ như muốn nói với mọi người rằng: tuy chết đi,
nhưng năm người con vẫn yêu thương người bố nuôi và hàng năm đến mùa giỗ bố, họ
lại mặc áo đỏ để tưởng nhớ người đã khuất…