Trên một cánh đồng nọ, có một loài cây có những bông
hoa vàng rực, những chiếc lá dài, xanh thẫm với những chiếc răng cưa nhọn hoắt
như những chiếc răng nanh của con sư tử. Người ta gọi nó là cây Răng Sư Tử.
Răng Sư Tử nằm đủng đỉnh bên trên đồng cỏ dại, trong
trái tim chàng ôm ấp những cánh hoa vàng như màu nắng. Người chàng yêu chính là
đoá hoa nở rộ từ chính trong vòng tay ấm áp của chàng. Những chiếc lá gai góc
của Răng Sư Tử ôm vòng lấy những đoá hoa, chở che và đầy khao khát.
Mùa hạ đến, những bông hoa trút bỏ những chiếc trâm
cài đầu vàng óng, chiếc áo ruộm nắng được thay bằng một cái áo choàng bông nhẹ,
trắng muốt và mịn như những chiếc lông ngỗng. Bông hoa từ trong vòng tay chàng
trai vươn cao lên đầy kiêu hãnh. Răng Sư Tử vẫn say mê ngắm nhìn và thầm ngợi
khen vẻ đẹp ấy của nàng. Người con gái của chàng đã biến thành bông Bồ Công Anh
với chiếc áo choàng satin trắng xốp. Tình yêu cứ thế lớn lên…
Bỗng một ngày, từ một miền xa xôi nào đó, thổi đến một
người con trai có cái tên là Gió. Gió ồn ào, mạnh mẽ, cuồng nhiệt và sôi nổi.
Gió lướt đi trong vũ khúc quay cuồng. Gió cầm trên tay cây sáo trúc, thổi những
bài ca đẹp về cánh đồng, và về những miền đất mà chàng đã đi qua. Gió kiêu
hãnh, Gió lạnh lùng, và Gió cũng vô tâm. Gió lướt đi ngang qua trên cánh đồng,
khiến biết bao loài cây phải hướng mắt theo. Bên trên cái thế giới nhỏ bé ấy,
chàng là người được yêu mến và ngưỡng mộ.
Bồ Công Anh không phải là ngoại lệ. Gió ập tới khiến
nàng choáng ngợp, choáng ngợp trước vẻ phong lưu và bất cần. Khi cơn Gió lướt
qua trên cánh đồng, nàng vươn mình theo hướng gió, đón Gió về lại bên nàng.
Nàng muốn được những ngọn gió mát rượi ôm ấp vào lòng, vuốt lên từng sợi bông
của chiếc áo choàng trắng xốp. Nàng yêu Gió, trong sáng và trọn vẹn.
Nhưng Gió sinh ra không phải để dừng chân. Chàng là
đứa con của Ngao Du và Mạo Hiểm. Cánh đồng cỏ bình yên không phải là chỗ trú
ngụ đời đời. Gió lại ào ạt thổi qua. Bồ Công Anh cố níu giữ, cố nắm bắt Gió
bằng thân hình mảnh dẻ của mình, nàng vươn mình ra. Nhưng vô ích. Gió vẫn cứ
thổi lạnh lùng.
Răng Sư Tử nhói lên trong lòng. Trái tim chàng như bị
chính những chiếc răng cưa cào xé. Chàng che chở cho người con gái chàng yêu,
để rồi mất nàng trong giây lát. Răng Sư Tử tuyệt vọng giơ những cánh tay xanh
biếc ra, giữ chặt lại Bồ Công Anh trắng muốt. Nhưng cánh tay chàng chơi vơi
trong Gió. Những cánh hoa Bồ Công Anh xinh đẹp và mềm mại đã tự tách khỏi nhuỵ
hoa, để bay cùng chiều với Gió mất rồi.
Và ngày ngày, những người nông dân đi trên cánh đồng
vẫn nghe tiếng Răng Sư Tử thì thầm cùng với chàng Gió từ miền xa thổi đến, hỏi
những cánh Bồ Công Anh đã được Gió mang tới nơi đâu… “Ở nơi đó, cô ấy sống thế
nào?”. Gió im lặng, Gió không thể mang Bồ Công Anh đi mãi. Cô gái ấy rơi xuống
trên những cuộc hành trình, vùi mình vào trong đất, để rồi lại hồi sinh thành
những đứa con và đặt tên chúng là Răng Sư Tử…
Cây có Hoa, nhưng không giữ được Hoa. Hoa chỉ luôn
vươn mình theo Gió. Gió lại khó nắm bắt, lại chỉ biết yêu những cuộc hành
trình. Và khi cơn Gió qua rồi, Hoa mới biết: cội nguồn của mình là nhựa chảy
trong máu của cây…